2010/02/12

Gần tết quá!

0 comments
Tối 27 tết, buồn ngủ, khuya, lạnh, lag rớt mạng không lên net dc, thôi viết tạm vào word mai post lên!



Nhanh quá, mới đó mà sắp hết một năm nữa rùi, lại sắp sửa đón thêm một cái Tết nữa…quả là thời gian nó ko chờ đợi một cái gì, không chờ đợi một ai, nó âm thầm lặng lẽ trôi, kéo theo kim đồng hồ cứ quay đều và con người ta tất bật hối hả, bon chen lao theo cái vòng xoáy chạy đua với thời gian…


Năm cũ đã wa, năm mới sắp đến, lại sắp thêm một tuổi, già thêm một ít mà chẳng làm dc gì cả, mình thật là vô dụng!


Uh phải rùi, suốt một năm wa mình có làm dc cái gì ra hồn đâu cơ chứ, chỉ toàn ăn rùi ngủ, chơi bời lêu lổng chẳng lo học hành gì, mình đã bỏ phí quá nhiều thời gian quý báu để lao theo những thứ vô nghĩa mà chẳng thèm nhìn lại, hay nhìn về phía trước. đôi lúc tự hỏi ko biết tương lai mình sẽ đi về đâu nhỉ? Có lẽ sẽ chẳng về đâu cả nếu cứ tiếp tục “mơ màng” như vậy! Thất vọng!


Nhưng mình đâu thể bỏ cuộc được, hai chữ “thất vọng” ko dc phép tồn tại dẫu chỉ trong suy nghĩ, mình phải thay nó bằng hai chữ khác cơ, đó là: “hy vọng”, và đó cũng là “kỳ vọng” mà mọi người dành cho mình. Sống làm gì khi phải khiến người ta thất vọng về mình, thà là chưa bao h để cho người ta kỳ vọng, thà là chưa bao h khiến ng ta tự hào, thà là chưa bao h làm cái gì đó dc xem là thành công, thà như vậy mình sẽ ko phải canh cánh về cái gọi là “kỳ vọng” của mọi người đối với mình. Uh, người ta đặt niềm tin vào mình nhiều lắm, ba mẹ, anh chị, bạn bè, thầy cô…tất cả họ không cho phép mình gục ngã, hay nói đúng hơn là không mún nhìn thấy mình gục ngã, họ mún thấy mình thành công cơ!


Và mình bắt buộc phải thành công, ko dc cho phép bản thân mình sống chung với thất bại! Đó chẳng phải là cái bản tính hiếu thắng của mình hay sao?


Phải rùi, phải tìm lại mình đi chứ, cái kiêu hãnh, tự hào, mạnh mẽ, và cả tài năng vẫn là của chính mình, nó ko mún bị mình chôn vùi cùng với sự thỏa thuận cho những thứ vô ích! Mình vẫn còn đó tất cả, và tất cả những gì mình cần phải làm là cố gắng, cố gắng hơn nữa nhok ạh, mày vẫn còn kém lắm cơ! Làm sao có thể so bì với chúng nó nếu mày ko cố gắng cơ chứ, chúng nó giỏi hơn ưh? Không, mình vẫn có thể giỏi hơn chúng nó và mình SẼ giỏi hơn chúng nó, mình sẽ làm, mình sẽ cố gắng vươn lên, vượt wa tất cả chúng nó, vượt wa cả những thứ nhỏ nhen hèn hạ mún vùi dập mình, và wan trọng hơn hết là vượt wa chính bản thân mình! Kỳ II này mục tiêu mình đặt ra không phải chỉ là danh hiệu, mà còn là thực lực, mình phải học chăm chỉ hơn nữa, và hơn hết, cái đích cao nhất là mình phải đậu Đại học, mình phải dc học trong một trường Đại học mà mình mơ ước! Sẽ làm dc thôi mà, cố gắng lên coi nào!






Lạnh quá! Chắc là phải tìm thêm chăn đắp rùi viết tiếp. Chợt thấy khóe mắt mình cay cay…Đã là 27 tết rùi, chỉ còn ngày nữa là đến ngày chuẩn bị, dọn dẹp bàn thờ; hai ngày nữa là Tất niên; và ba ngày nữa là sang năm mới…vậy mà, chỉ có ba chị em, cùng với ba mẹ, căn nhà mình sao lạnh lẽo quá, dù rằng mọi năm cũng như vậy, cũng chỉ có ba chị em dọn dẹp đón Tết và anh Tuy, anh Thụy chỉ về nhà vào 28, 29 hoặc 30, lắm lúc anh Tuy bận trực, mùng một Tết mới về. Nhưng năm nay thì khác, gia đình mình đón Tết mà ko có hai anh ấy, và cả anh Hai nữa, gia đình mình mất đi ba thành viên trong bữa cơm tất niên, và có lẽ là sẽ còn lâu hơn, hay cũng có thể là…mãi mãi! Vẫn cười nói, vẫn náo nức, vẫn tưng bừng chuẩn bị cho 3 ngày tết nhưng mình biết sau nụ cười của mẹ, sau ánh mắt của ba, sau những trò đùa của ba chị em mình là cả một nỗi đau, một nỗi đau không bao h nguôi ngoai. Hằng đêm mẹ vẫn khóc, mỗi tối ba vẫn hay thở dài, và trong giấc ngủ đôi lúc mắt mình bỗng nhòe đi không hiểu vì sao!!!


Mình tự hỏi ai là người đã đánh cắp của nhà mình cái yêu thương bình dị ngày đầu năm ấy, mình tự hỏi đến bao h thì ba người anh của mình sẽ cầu xin nơi ba mẹ một sự tha thứ, cầu xin ba đứa em út một sự bao dung, vẫn còn xa vời vợi!!! “lòng mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu…” Không đâu, còn hơn thế, ba mẹ sẽ tha thứ, dù chúng con có mang bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa thì con biết ba mẹ vẫn một lòng tha thứ, phải không ba mẹ? Vì sao ưh, quá đơn giản, vì đó là ba mẹ của chúng con!


Nhiều lúc con chắp tay cầu xin, con cầu xin, con cầu xin Thượng Đế trả lại cho con ba người anh, những người dù vẫn sống nhưng có lẽ đã chết trong trái tim con và mãi mãi con sẽ ko tha thứ cho đến khi nào ba mẹ tha thứ! Con cầu xin dc ngủ yên trong hai chữ “gia đình”, con cầu xin một cái Tết sum họp, bình an như mọi khi, con cầu xin tình yêu thương của gia đình chúng con sẽ quay về, về sống lại trong tâm hồn ba người anh trai của con, về để họ về, về để họ sẽ yêu thương con, về để con yêu thương họ!...


Mình nhớ quá cái ngày xưa, ngày mình còn bé, mong đến Tết. Ngày ấy gia đình mình thật ấm cúng, giản đơn nhưng đầy ắp tình yêu thương…mình nhớ những buổi tối giao thừa, cái không khí gia đình quây quần bên nhau, bữa cơm tất niên, sáng mồng một tết,…tất cả chưa và không bao h phai nhòa trong ký ức. Không dc khóc, lau khô nước mắt đi…!!!


Năm nay cũng sẽ “đơn giản” hơn mọi năm mẹ nhỉ, mẹ cũng sắm sửa đủ thứ nhưng không phải để chuẩn bị nhiều như mọi khi anh Tuy về, mẹ gói ghém gửi đi,hay để bắt ép anh Thụy phải lấy đi gói bánh, bịch mứt…và cũng ko phải chờ đợi nữa mẹ nhỉ, mẹ sẽ ko phải ngồi thức cả đêm trông ra đường sao chúng nó chưa về (dù đã gọi đt báo tc), mẹ sẽ ko phải dọn dẹp nhiều lần như mọi khi chúng nó bày bừa ra đâu! Mẹ sẽ dc nghỉ ngơi nhiều hơn, và cũng sẽ…khóc thầm nhiều hơn! Con biết chiều nay khi nghe con mở bài hát “xuân nay con không về”, mẹ đã khóc, mẹ ko giấu dc con, vì con cũng mún khóc như mẹ…. Người ta ko về vì lo chiến trận còn đằng này ba thằng anh con ko về vì chúng nó có lỗi với ba mẹ, phải ko! Nhưng tận sâu trong đáy lòng, trong con tim già nua nhưng đầy ắp tình yêu thương ấy, con biết mẹ vẫn mang một nỗi đau, nỗi đau mà suốt cả cuộc đời gian khổ cả khi chiến tranh hay buổi hòa bình mẹ cũng chưa từng nếm trải, nỗi đau có lẽ là lớn nhất của cuộc đời mẹ! Ba buồn, ba uống rượu cho vơi, nhưng còn mẹ, mẹ đâu biết tìm đến hơi men đâu cơ chứ!


Mẹ sẽ tha thứ đúng ko mẹ? Ba sẽ bao dung bỏ wa lỗi lầm cho chúng nó phải ko ba? Và gia đình mình sẽ được đoàn tụ, ấm áp, yêu thương nhau như ngày xưa phải ko? Con sẽ mơ, và con tin sáng mai thức dậy, giấc mơ của con sẽ thành hiện thực!...















0 comments:

Đăng nhận xét