Phải cố gắng thôi nào, chẳng còn bao lâu nữa đâu, tất cả sẽ chấm dứt và ta phải ra đi vào một nơi rất xa lạ, con đường phía trước trải hoa hồng hay đấy chông gai là bắt đầu ở đây...
Ngày cá tháng tư, chưa lừa ai và cũng chẳng có ý định lừa ai nhưng đã bị người ta đánh lừa rùi, tội nghiệp wá...Là gì ấy nhỉ??? Chẳng là gì cả!!!
Bất chợt nhớ, bất chợt mong
Bất chợt gặp bài thơ tình gần gũi
Bất chợt nghe như một lời an ủi
Tự bao giờ... ta đã yêu nhau...
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên mà thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đến vây quanh
Trái tim đa mang chở tình yêu chòng chành
Yêu với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên?
Ừ nhỉ, anh là gì, mà lòng em thổn thức. Chẳng phải là tình yêu mong manh sương khói, chẳng phải là nỗi nhớ khắc khoải không nguôi. Cũng chẳng là bầu trời đong đầy bao kí ức. Anh chỉ đơn giản là anh, chẳng thể "gọi thành tên"...


0 comments:
Đăng nhận xét