uhm...ko dùng đt được 4 ngày rùi, cũng thấy hơi kỳ kỳ, nhưng ko sao, trước mắt là đỡ...tốn được một khoản tiền! ^^
Mẹ lên thăm, hix, hẹn đến thứ 6 mổ, ko biết mấy thằng cha doctors này làm ăn kiểu gì vậy nữa? Nhưng mà thui kệ, ít ra thì vẫn còn...cười nói được mấy ngày, dù ko biết sau đó sẽ ra sao???
...Pùn quá, ko biết nữa, ko...có lí do, học, ko vô, mệt...ko biết...
Có lẽ xong rùi nhỉ, mình và nó xem như...kết thúc...hì, mà thực ra đâu có bắt đầu đâu mà kết thúc, chỉ là...ko có gì hết, như vậy sẽ tốt hơn cho nó, nó sẽ có time và....tất cả những gì nó cần, để ko phải thất bại một lần nữa, chắc là vậy? Mà phải rùi, nó sẽ sống vui vẻ hơn, thoải mái hơn và...nhiều thứ, tốt hơn khi ko có mình bên cạnh, khi có mình có chăng chỉ là...hình thức, mình sai chăng? Ko...!
"....................................... Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng, chiều đong đưa những bước chân đau mòn, chợt nghe mùa thu bay trên trời ko, còn ai giữa mênh mông đời mình, nỗi đau vùi lấp trên tuổi thơ...
Phố vẫn hoang vu từ lúc anh đi, rồi trong mưa gió biết ai vỗ về, bàn tay nào đưa em trong lần vui bằng những tiếng chim non thì thầm, cho ngày tháng ưu phiền em quên....
Tỉnh trong cơn ngủ mê, rồi phai trên hàng mi, chợt khi mình nhớ về, mộng thành mây bay đi, còn gì trên đôi tay, nên thầm hờn dỗi mình, cho tình càng thêm say.....
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi, lời nào gian dối cũng xin wa rồi, để lỡ ngày sau khi ta cần nhau, còn nuôi chút êm vui ngày đầu, cho mình nhớ, kêu thầm tên nhau...
...để lỡ ngày sau khi ta cần nhau, còn nuôi chút êm vui ngày đầu, cho mình nhớ, kêu thầm tên nhau..."
Phố vẫn hoang vu từ lúc anh đi, rồi trong mưa gió biết ai vỗ về, bàn tay nào đưa em trong lần vui bằng những tiếng chim non thì thầm, cho ngày tháng ưu phiền em quên....
Tỉnh trong cơn ngủ mê, rồi phai trên hàng mi, chợt khi mình nhớ về, mộng thành mây bay đi, còn gì trên đôi tay, nên thầm hờn dỗi mình, cho tình càng thêm say.....
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi, lời nào gian dối cũng xin wa rồi, để lỡ ngày sau khi ta cần nhau, còn nuôi chút êm vui ngày đầu, cho mình nhớ, kêu thầm tên nhau...
...để lỡ ngày sau khi ta cần nhau, còn nuôi chút êm vui ngày đầu, cho mình nhớ, kêu thầm tên nhau..."
...Phố đêm lại mưa, lại...thấy nhớ nó! Mình điên thật, nhưng...ai ngăn được chứ, chỉ là nhớ thôi mà, có làm gì đâu, nó vẫn ko biết, ko ai biết...chỉ là...cảm giác, và nó sẽ nhanh chóng thôi mà, nó bận học rùi, nó còn nhiều thứ để bận tâm, chắc chắn sẽ ko nhớ tới mình đâu, vả lại bây h bên cạnh nó có biết bao nhiêu người có thể làm cho nó vui, và giúp nó...
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, dòng người tất bật giữa dòng đời, ai biết sau này sẽ ra sao? Nhưng nếu có thể thì hãy sống tốt ngay lúc này đây, đừng ngừng lại.... let con't..
"...Lạnh lùng sương rơi heo may,buồn ngơ ngác bóng chim bay,mây tím giăng sầu đó đây,ngày đi chiều mang sầu tới,làn sương chiều thu lả lơi,tiếng mưa rơi đều trên lối...Chiều về gieo thương với nhớ,lòng người lữ thứ bơ vơ,nghe lá hoa rụng xác xơ,chiều thu về đây lạnh lẽo,mà sương chiều rơi hắt hiu,gió xa đưa nhẹ tiếng tiêuNhớ ai chiều thu
Nhìn bao lá úa rơi đầy lối
Nhẹ rung tà áo
Làn môi cười thắm như cánh hoa đào
Cách xa vì đâu!
Dù bao lần lá hoa phai màu
Rung chi cành hoa lá
Khi tà dương đã khuất non xa
Mầu chiều thu reo lá úa
Buồn se sắt nhớ Thu xưa
Tôi biết em chiều gió mưa
Người đi về đâu ngàn lối
Màu hoa chiều thu úa phai
Xót xa cho lòng tê tái
Ngập ngừng sương rơi non xa,chiều thu giăng lối cô đơn,nghe tiếng mưa sầu chứa chan,mà bóng chiều phai vàng úa,mưa xóa tình quen biết nhau,nhắc chi cho lòng đớn đau............"
...

0 comments:
Đăng nhận xét