• Apple rebrands to Banana!
  • Hello world!
  • How to draw realistic balloons in illustrator
  • How to create a beautiful sunset in Photoshop
  • Tutorial: Picture of the week

2011/08/13

Vu lan

0 comments
Mùa vu lan thứ 19 trong cuộc đời 1 con người còn có ba, có mẹ, nhưng cũng là mùa vu lan thứ 19 nó chẳng làm gì để trọn vẹn 2 chữ "báo hiếu" cho ba mẹ nó...
...con xin lỗi...

2011/08/02

Đừng...

0 comments
…Đừng cố níu kéo khi biết mình không thể nắm giữ…
…Đừng để quá khứ ấy xóa mờ hiện tại tươi đẹp quanh mình…
…Đừng yêu thương ai đó chỉ vì xem họ là cái bóng của người đến trước…
…Đừng làm ai đó đau đớn, khi chính mình đã trải qua cảm giác đau ấy, dù chỉ một lần… 

2011/07/17

"anh ấy"^^

0 comments
chỉ có vậy thôi sao? haha thật là buồn cười, giấu mãi hôm nay mới biết mặt anh ấy đấy...Uhm cũng đẹp trai, chắc là thua tui chút xíu, nhìn menly nhở?^^

2011/07/06

rớt tập 2

0 comments
Ta lại thất bại một lần nữa...
Lỗi là do mình...
Không lẽ hết thật rồi sao???
Ta đã mất tất cả...
Cũng chỉ vì...chính ta...

2011/06/22

anh đã mất em như thế...

0 comments
...Vậy là, mình xa nhau... Xa...mãi mãi...em ah, không biết anh có nên hỏi rằng: "Em buồn không?"...

Chuyện tình của mình được viết nên bằng những dấu 3 chấm (...) như thế này, và kết thúc cũng bằng dấu (...)

Chỉ là như thế, nhưng trong anh vỡ vụn, chẳng có gì so sánh được đâu em ah, bởi lẽ đã từ lâu, cảm giác đau nhói trong tim đã là 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của chính anh...
   Anh lại khóc, nhưng thực sự anh lại chẳng thể nào trông thấy bất kỳ một giọt nước mắt nào của chính anh, không biết có phải nó đã rơi rớt từ trong trái tim của anh không nữa, mà sao khóe mắt anh vẫn khô, nhưng lại nhòe, nhòe đi hình ảnh của hai đứa mình...
  
Anh muốn, ngay bây giờ, anh muốn được nhìn thấy biển, anh đang quên mất cơn đau thể xác vì bệnh đang vây lấy cơ thể anh để thả hồn về với biển...
Em nhớ không? Cũng một buổi chiều lạnh giá như vậy, mình đã ở bên cạnh nhau, và anh đã...hôn em, và rồi, xung quanh anh, gió, sóng, cát và sự mênh mông của biển cũng biến mất, trong tâm trí và linh hồn anh, trong tim anh chỉ còn lại duy nhất hình ảnh và những cảm nhận của niềm hạnh phúc tột cùng về em...
Em không biết hôn, nên đã làm môi anh ứa máu, thế nhưng, anh chỉ ước những giọt máu ngọt ngào đó sẽ cứ tuôn chảy mãi, chảy mãi trên môi anh, và hòa vào với em...nồng ấm...mãi mãi...

   Ký ức trong anh ùa về lớn hơn cả những ngọn sóng bạc đầu của buổi chiều hôm đó, trong nỗi nhớ quay quắt và sự hụt hẫng đến tột cùng, anh chênh vênh, lạc lõng giữa gió mưa, và, giữa biển, những dấu chân hằn trên cát như một minh chứng cho hai đứa mình, đã cũng nhau hòa làm một, anh cõng em đi trên cát...
...những dấu chân đã bị xóa hết từ rất lâu, rất lâu, ngay khi nó tượng hình, bởi sóng, bởi gió và bởi tạo hóa nghiệt ngã, như chính chuyện tình của anh và em vậy... Những dấu chân sâu thẳm giữa bải cái trải dài vô tận, xa tít tắp, anh khẽ ước một điều: "giá mà anh được cõng em đến suốt cuộc đời!...", giá mà, anh có thể bước tiếp, bước tiếp, để có thể in lại những dấu chân anh lên cát khi nó vừa bị sóng cuốn trôi...
  
   Em, chẳng thể nào không phải chính là em trong lòng anh, chẳng thể nào có ai thay thế được em, cũng chỉ vì một điều cực kỳ đơn giản: anh...yêu...em!

   "Anh sẽ yêu em đến khi nào?" Anh không biết, chỉ là một khoảng không gian vô tận của nỗi nhớ, một khoảng thời gian vời vợi của tình yêu, và một sự bất biến nhưng giản đơn của em ở trong anh!!!
   "Em không thể!" Anh hiểu, anh có thừa nỗi đau để hiểu tất cả em ah... Anh xin lỗi, cũng chỉ tại vì anh, tại vì anh đã cố chấp, cố chấp xây nên tình yêu của mình chỉ bằng sự đơn giản và chân thật của tình yêu anh dành cho em, như một lâu đài xây trên cát, nếu chỉ với tình yêu, với nỗi nhớ trong anh và nghị lực, bản lĩnh và quyết tâm của anh vẫn là chưa đủ, quá thiếu thốn để tạo nên cái hình hài vững bền của chuyện tình giữa chúng ta, nó mỏng manh dễ vỡ như pha lê, nó yếu ớt tội nghiệp như cánh hoa bồ công anh trước gió, nó chóng tàn trong phút chốc như nụ hoa quỳnh diễm lệ giữa đêm khuya...
   Để rồi, em xa anh... Như một kết cục tất yếu, những con sóng vồ lấy, cuốn phăng đi tòa lâu đài trên cát, phũ phàng xóa sạch dấu vết của một hình hài đẹp đẽ nhưng vô cùng mỏng manh...
  
   Anh chỉ biết xin lỗi, xin lỗi em đến suốt kiếp thôi em ah, anh muốn gào thật to giữa đêm khuya, anh muốn cúi đầu lặng im trước muôn trùng sóng biển, anh muốn vùng dậy giữa cơn đau thể xác hiện tại, anh muốn lặng yên khi tâm hồn bùng cháy, nghịch lý!

2011/06/06

Scared of

0 comments
   Mưa, chỉ cần một gợn mây nhỏ kéo đến cũng đủ làm mưa... Tự nhiên anh lại ghét nhìn thấy mưa rơi, nhưng anh không ngăn được, cũng như anh không thể ngăn được nỗi sợ hãi và lo lắng khi nghĩ về em... tại sao chứ?

   Anh cố gắng ngủ, ngủ trong sự mệt mỏi vì chuyến đi dài, anh chỉ cố gắng nhắm mắt lại, thế nhưng đó hình như cũng là điều quá xa xỉ đối với anh! Một nỗi sợ hãi mơ hồ vây lấy anh, anh cố gắng đánh lừa cảm giác của mình, đánh lừa suy nghĩ của mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, thế nhưng anh cũng không thể...

   Ngoài trời vẫn mưa, mưa không nhiều nhưng tại sao anh có cảm giác thời gian trôi đi trong mưa là vô tận, những giọt mưa như đang níu chiếc kim đồng hồ ngừng quay, và anh có cảm giác về một sự đảo ngược của thời gian, ko chỉ dừng lại mà có vẻ như mọi thứ đang cuốn vào cơn mưa để quay trở về quá khứ...

2011/05/14

anh không biết em đã hạnh phúc thế nào?

0 comments
   Em không còn là em, chính xác hơn là em đã không còn giống như "em của anh" như ngày nào, không còn là cô bé con ngây thơ, dịu dàng và ngốc như ngày xưa nữa... Tại sao vậy? Đã có lúc anh muốn thét thật to vào mặt em câu hỏi ấy đến cả ngàn lần, nhưng anh lại không thể?
   Lúc trước, em ngốc, anh bảo em ngốc, em gân cổ lên cãi, anh thấy em thật trẻ con và thương em thật nhiều;
         Lúc trước, em ít khi khóc, anh bảo em không phải con gái, em chun mũi, rằng em ghét cái thói mít ướt làm nũng, anh thấy em thật mạnh mẽ và cảm phục em thật nhiều;
                  Lúc trước, em sống thật đơn giản, ko kiểu cách như bao cô gái khác, anh bảo em lạc hậu, em nhăn mặt, "kệ tui!", anh cảm thấy khi gần bên em thật thoải mái vì anh chẳng phải nghĩ ngợi gì;
                         Lúc trước, em huyên thuyên đủ mọi chuyện và hầu như ít khi giấu anh điều gì (hoặc anh đã không biết), anh bảo em lắm lời, em giận mà chẳng cho anh cơ hội để dỗ, anh tự hứa sẽ không bao giờ làm em giận nữa;
                                Lúc trước, em hay làm cho anh lo lắng rồi cười toe với "thành quả" của mình, anh trách em "ác", em mặc kệ, vẫn cười vì thấy anh lo cho em, anh hứa "sẽ lo cho em đến suốt cuộc đời!";
                                            Lúc trước, em cá tính, phải trái rất rõ ràng, anh bảo em "nghiêm thế thì ai dám lấy?", em đánh anh, trừng mắt, anh cười trộm ra vẻ ăn năn nhưng thực tình lại nghĩ "con gái gì mà dữ thế!";                                             
                                                      Lúc trước, em bảo em thích anh, anh không tin, bắt em chứng minh, em mỉm cười, và anh hiểu...

                                                      Bây giờ, em bảo là em "đã từng" thích anh, nhưng em không thể, anh hỏi lí do, em im lặng không nói, anh không hiểu, và không biết phải làm thế nào?
                                            Bây giờ, em hay giả vờ thật khéo léo, anh hỏi tại sao (vì anh biết em giả vờ), em chối bay chối biến, anh không hiểu, và mất lòng tin nơi em, người mà anh đã luôn tin tưởng;
                               Bây giờ, em cũng rất thích làm cho anh lo lắng, nhưng chỉ vì những lí do làm anh đau lòng, và không cho anh cơ hội được lo cho em, anh hỏi, em lại nói dối, anh vẫn lo lắng nhưng chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì với em không?;
                        Bây giờ, em ít nói, hoặc giấu anh tất cả những chuyện vui của em, có vẻ như không muốn anh biết em đã hạnh phúc thế nào, anh muốn biết, và em lại im lặng, anh thấy chính mình trở thành kẻ lắm chuyện;
              Bây giờ, em cũng biết làm điệu, em càng xinh hơn và còn kiểu cách hơn những cô gái khác, anh cười bảo em xinh thế, em cũng cười, nhưng không phải nụ cười ngày đó anh từng thấy, không phải "smile", mà là "laugh", anh cảm thấy mình chỉ là con vịt xấu xí, vậy sao có thể ở bên cạnh em được;
   Bây giờ, em không còn ngốc nữa, em có thừa sự toan tính, anh không muốn, em chỉ lắc đầu, và anh sợ, anh sợ cô bé ngốc ngày nào đã không còn tồn tại trong em nữa...
                

                     Anh không thể viết tiếp được nữa vì thật sự anh đang rất đau, vì bệnh của anh lại tái phát, anh muốn một mình, anh không muốn ai nghe thấy anh, anh muốn viết tiếp chỉ để mình anh đọc, nhưng cơn đau lại đến, anh xin lỗi!

2011/03/29

hạnh phúc là gì?

0 comments
Là khi được ngồi quanh nồi lẩu nghi ngút khói cùng cười nói vs bạn, là khi cười hết cỡ để chụp hình vs cái khuôn mặt trét đầy những bánh kem!^^ Thật tuyệt!
Cảm ơn, ta chỉ cần như vậy cũng đủ cảm thấy hạnh phúc vào ngày hôm nay! Cảm ơn những đứa bạn yêu...quý (quái) luôn nhớ đến ta, mặc dù đôi lúc ta quên mất họ...!
Cảm ơn những món quà nhỏ chuyển đi những tình yêu to lớn, làm ta thấy ấm lòng, cảm ơn những tiếng cười, những lời chúc và tất cả, thanks so much! I love all of you!

2011/03/28

ngày đầu tiên!

0 comments
Ngày đầu tiên 19 tuổi, e hèm, người đầu tiên gọi là con...Thi điên, hihi, tội nghiệp, canh đúng giờ ghê chứ!^^
haizz, ngày đầu tiên cũng có nhiều chuyện để nói, nhưng...haizzz, sao khó nói quá đi mất, nên có lẽ sẽ ko nói,^^!

19 tuổi!

0 comments
uhm...còn vài tiếng đồng hồ nữa là bước wa tuổi 19 rồi, e hèm!
nhớ 1 năm về trước, có bao nhiêu chuyện để nói, bao nhiêu chuyện để kể, vậy mà, 365 ngày sau, tất cả...chỉ còn lại dấu (...)!
Cũng có nhiều chuyện để nói lắm chứ, chỉ là...không thể nói ra, ta đang ở đâu...
Sẽ là một đêm dài nữa, đêm trước ngày bước wa tuổi mới, sẽ lại ngồi đó và...khóc, chỉ khác là sẽ ko ai lau nước mắt cho ta nữa...
 giờ này bk đang làm gì nhỉ, ko biết có ai nhớ rằng ngày mai ta tròn 19 tuổi hay không?
Nhớ...thật nhiều và có lẽ...

Label 1

Label 2