Em không còn là em, chính xác hơn là em đã không còn giống như "em của anh" như ngày nào, không còn là cô bé con ngây thơ, dịu dàng và ngốc như ngày xưa nữa... Tại sao vậy? Đã có lúc anh muốn thét thật to vào mặt em câu hỏi ấy đến cả ngàn lần, nhưng anh lại không thể?
Lúc trước, em ngốc, anh bảo em ngốc, em gân cổ lên cãi, anh thấy em thật trẻ con và thương em thật nhiều;
Lúc trước, em ít khi khóc, anh bảo em không phải con gái, em chun mũi, rằng em ghét cái thói mít ướt làm nũng, anh thấy em thật mạnh mẽ và cảm phục em thật nhiều;
Lúc trước, em sống thật đơn giản, ko kiểu cách như bao cô gái khác, anh bảo em lạc hậu, em nhăn mặt, "kệ tui!", anh cảm thấy khi gần bên em thật thoải mái vì anh chẳng phải nghĩ ngợi gì;
Lúc trước, em huyên thuyên đủ mọi chuyện và hầu như ít khi giấu anh điều gì (hoặc anh đã không biết), anh bảo em lắm lời, em giận mà chẳng cho anh cơ hội để dỗ, anh tự hứa sẽ không bao giờ làm em giận nữa;
Lúc trước, em hay làm cho anh lo lắng rồi cười toe với "thành quả" của mình, anh trách em "ác", em mặc kệ, vẫn cười vì thấy anh lo cho em, anh hứa "sẽ lo cho em đến suốt cuộc đời!";
Lúc trước, em cá tính, phải trái rất rõ ràng, anh bảo em "nghiêm thế thì ai dám lấy?", em đánh anh, trừng mắt, anh cười trộm ra vẻ ăn năn nhưng thực tình lại nghĩ "con gái gì mà dữ thế!";
Lúc trước, em bảo em thích anh, anh không tin, bắt em chứng minh, em mỉm cười, và anh hiểu...
Bây giờ, em bảo là em "đã từng" thích anh, nhưng em không thể, anh hỏi lí do, em im lặng không nói, anh không hiểu, và không biết phải làm thế nào?
Bây giờ, em hay giả vờ thật khéo léo, anh hỏi tại sao (vì anh biết em giả vờ), em chối bay chối biến, anh không hiểu, và mất lòng tin nơi em, người mà anh đã luôn tin tưởng;
Bây giờ, em cũng rất thích làm cho anh lo lắng, nhưng chỉ vì những lí do làm anh đau lòng, và không cho anh cơ hội được lo cho em, anh hỏi, em lại nói dối, anh vẫn lo lắng nhưng chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì với em không?;
Bây giờ, em ít nói, hoặc giấu anh tất cả những chuyện vui của em, có vẻ như không muốn anh biết em đã hạnh phúc thế nào, anh muốn biết, và em lại im lặng, anh thấy chính mình trở thành kẻ lắm chuyện;
Bây giờ, em cũng biết làm điệu, em càng xinh hơn và còn kiểu cách hơn những cô gái khác, anh cười bảo em xinh thế, em cũng cười, nhưng không phải nụ cười ngày đó anh từng thấy, không phải "smile", mà là "laugh", anh cảm thấy mình chỉ là con vịt xấu xí, vậy sao có thể ở bên cạnh em được;
Bây giờ, em không còn ngốc nữa, em có thừa sự toan tính, anh không muốn, em chỉ lắc đầu, và anh sợ, anh sợ cô bé ngốc ngày nào đã không còn tồn tại trong em nữa...
Anh không thể viết tiếp được nữa vì thật sự anh đang rất đau, vì bệnh của anh lại tái phát, anh muốn một mình, anh không muốn ai nghe thấy anh, anh muốn viết tiếp chỉ để mình anh đọc, nhưng cơn đau lại đến, anh xin lỗi!