THPT Hắc Dịch
12a1
Composed by: Dr Cupid
...... TRƯỚC LÚC CHIA TAY
Năm học: 2009 – 2010
Cơn mưa đầu mùa ập đến bất chợt, xua tan đi cái nắng gay gắt của một buổi trưa hè đổ lửa. Tiếng mưa hòa cùng tiếng ve nghe âm vang trong gió, có khi cao vút có lúc lại trầm lắng ngân dài từng hồi da diết. Mưa tạnh, cũng chóng vánh và vội vàng như khi đến, khiến lòng ai tiếc ngẩn tiếc ngơ. Một thoáng tà áo trắng lướt wa cửa sổ lớp học, chợt nhận ra dáng hình thân wen của cô bạn nhỏ.
Bất chợt một tiếng trống trường vẳng bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ, làm hoen một giọt mực tím lên trang giấy trắng còn dang dở bài tập một bài tập nghĩ mãi không ra, nhỏ xuống tâm hồn thành một khoảng trống bâng khuâng. Cái cảm giác chênh vênh, hụt hẫng chìm vào trong tiếc nuối khi kịp nhận ra ta không còn bé nhỏ nữa rồi...
...Người ta thường nói sẽ tìm thấy vàng ở cuối cầu vồng. Nếu như ví 12 năm của quãng đời học sinh tựa như một dải cầu vồng nhiều màu sắc thì giờ đây ta đã đứng ở tận cùng của cái kì wan rực rỡ ấy. Nhưng liệu ta có tìm được vàng như trong truyền thuyết hay ko, liệu ta có đủ sức để một lần vượt vũ môn hóa rồng hay không...?
12 năm học đã ở sau lưng, quãng thời gian tưởng chừng như dài đằng đẵng bỗng chốc trở nên wá ngắn ngủi, bỗng chốc khép lại vội vàng như cơn mưa đầu mùa bất chợt đến rồi đi, bỗng chốc đọng lại trong tâm hồn một nỗi nhớ chơi vơi đã hóa thành ký ức...
Ngày mai, chúng con xa trường, xa thầy cô, bè bạn, xa cả những kỷ niệm mà suốt một đời chúng con ko thể nào wên...Vẫn biết có hạnh phúc nào là trọn vẹn, có đứa trẻ nào cứ bé bỏng mãi mà ko đến lúc trưởng thành, dòng sông có trôi mới hòa vào biển lớn và mỗi chúng ta có sống mới cảm nhận được yêu thương. Lá cũ rụng đi, lá mới sẽ đâm chồi, nhưng có cây nào chỉ tồn tại một lá? Hết chuyến đò ngang, bác lái đò lại way về đưa chuyến khác cũng như cô thầy sẽ nâng bước, sẽ chắp cánh cho những thế hệ tiếp nối khi đã dìu dắt chúng con đến cuối con đường. Vẫn biết nước mắt ngày chia ly đối với thầy cô giờ đây đã nghẹn lại ở trong lòng....biết bao thế hệ đã trưởng thành trong lời dạy của thầy cô , biết bao chuyến đò ngang đã đưa khách wa sông mà có bao giờ khách ngoảnh lại...thế nhưng tất cả đã trở thành quy luật. Người ta nói "Nước mắt chảy xuôi chứ đâu bao giờ chảy ngược!" 3 năm, 3 năm dưới mái trường này thầy cô đã dạy cho chúng con biết bao điều, đã yêu thương chúng con bằng một trái tim không bao giờ ngừng nghỉ bên những trang giáo án. Ấy vậy mà đã bao giờ chúng con cảm nhận được đâu??? Hạnh phúc chỉ đến lúc mất đi thì con người ta mới đưa tay ra níu giữ. Và chỉ đến lúc chia ly, đến lúc rời khỏi vòng tay ân cần của thầy cô, đến lúc trước mặt chúng con là biển lớn , đến lúc chúng con chợt nhận ra rằng chúng con bạc bẽo, vô tình quá đỗi thì những giọt nước mắt mới khẽ khàng tuôn rơi không chút ngượng ngùng.
Quả thật, 3 năm là quãng thời gian đủ để cho ai đó biết ơn và kính trọng các thầy cô trên bục giảng, lặng lẽ một cuộc đời tận tụy. 3 năm đủ để cho ai đó khôn lớn thành người dưới mái trường này. Và cũng đủ để ai đó phải tiếc nuối, phải hoài niệm cùng ký ức. 3 năm trôi wa như một câu chuyện cổ tích. Ta bước vào cổng trường với bao bỡ ngỡ , dại khờ. Trường đẹp wá, to wá! Thầy cô đã đến và viết tiếp câu chuyện cổ tích diệu kỳ ấy với giáo án là bùa phép, phấn trắng là đũa thần, bảng đen là thảm bay và kiến thức là tiên dược. Bạn bè ta cũng đã đến và háo hức cùng ta tạo nên một mái nhà thứ hai với bao buồn vui, hạnh phúc và cũng lắm lúc giận hờn, yêu thương trong sáng. Sẽ nhớ lắm những bài giảng văn trôi đi chầm chậm và ấm áp với giọng nói của cô, thương lắm những câu mắng đôi lúc làm chúng con ghét cay ghét đắng của thầy Toán: "Chúng bay ăn cái gì mà thầy nói tai này lại lọt ra tai kia vậy hả? Chắc ko phải là ăn cơm ba mẹ nấu chứ?"
Sẽ nhớ lắm những giờ học Lí với gala cười vỡ bụng cùng những định lí "bất hủ" của thầy như "D..ương Dương sắc...Dưới!". Sợ lắm tiết hóa của cô vs nỗi lo đến đau tim , những tiếng lầm rầm khấn vái đừng đến lượt mình để không phải ăn "BigZero" (chỉ tiếc là thiếu mất ba cây...nhang)
Mai ta chia tay rồi, sẽ chẳng còn ai mắng chúng con là đồ lì hơn quỷ sứ, sẽ chẳng còn ai xếp chúng con vào trại cải tạo những trẻ em ...ko thể cải tạo! Chẳng còn ai nhắc nhở chúng con hàng tuần cái điệp khúc wen thuộc ngân vang dưới cờ :" Phải mặc quần trên ...rốn; ko phá nhà vệ sinh” hay " ko được mặc áo, à ko! áo khoác khi ngồi học." Bước ra đời, chông chênh và nghiệt ngã, sẽ còn ai la mắng, bảo ban chúng con đến từng li từng tí như vậy hả ko thầy? Ko phải thầy từng dạy chúng con rằng cái cuộc đời đó nó bất công và bạc bẽo lắm hả thầy?
Mai ta xa rồi, bạn bè ta cũng xa ta. Ta còn giữ lại gì đây của những tà áo trắng khiến lòng ta chạnh lại, ta giữ lại gì đây của những khoảnh khắc gần nhau đề mà chia...ranh giới, giành nhau chỉ một cây kẹo để rồi cuối cùng nó cũng rớt xuống đât. Ta giữ lại gì đây của những tháng ngày chụm đầu vs nhau bên sách vở, bên những bài thi, bên những lần hợp sức sức quay cóp mà lấm la lấm lét 1 đứa liếc mắt canh thầy còn một đứa lần mò từng trang tài liệu được chế tạo bằng kỹ thuật vi mô!. Biết đến bao h bên cạnh ta mới lại có những thiên thần đáng yêu đến vậy để gạt giùm ta giọt nc mắt vui buồn hay nâng đỡ ta khi ta vấp ngã. Đến bao h ta mới cảm nhận dc cái tình cảm trong sáng của đôi lần nhìn nhau, cánh phượng ép hoài mà chưa khô, dòng thư viết rồi mà ko dám gửi. Ngày mai ta xa rồi, ta chỉ còn nhìn nhau bằng niềm tiếc nuối, bằng đôi mắt đỏ hoe bằng những cái xiết tay nhẹ nhàng, quả thật “Bước đi ko đành mà ngoảnh lại buồn hơn”.
Mây bay ngang rồi lại bay wa, nhưng ta ko là mây và cuộc đời ko là gió. Bởi thế, rồi sẽ có một ngày hoài niệm đưa bước chân ta tìm về lối cũ, đánh thức một khoảng trời bình yên trong miền nhớ của mỗi người.
Ta ko viết nổi một câu thơ để tặng riêng cho cô, ko đủ can đảm để thốt nên lời xin lỗi vs thầy, và ko với tới nhành hoa phượng để hái tặng cho bạn. Chỉ biết viết nên dòng cảm xúc của mình, dành niềm tri ân cho những ng đưa đò vĩ đại, dành tình yêu mến cho những người bạn cùng sẻ chia. Mai ta đi rồi, bước tiếp hay dừng lại, rẽ đến lối nào là còn tùy vào bản thân mỗi con ng, nhưng ta ko dc phép quên nơi đó, ko dc quên những lời dạy của thầy cô, những tình cảm trong sáng của bạn bè…

.jpg)


0 comments:
Đăng nhận xét