2010/07/31

Rain and...the others!

0 comments
31/07 Trời mưa tầm tã, mưa cả ngày ko dứt, cứ như là có bao nhiêu nước trên trời thì ổng cứ ra sức trút xuống đất cho bằng hết vậy… Mưa dầm dề ray rứt đến nỗi mặt đất nhũn cả ra như con chi chi, nước ko rút kịp, nằm sóng xoãi, đọng lại tràn lan cả những chỗ mấp mô, hố trũng, nơi nào cũng có nước, mặt đất ngập nước giẫy cả sình lầy, nhầy nhụa,…


Những giọt mưa ấm ức đập vào chiếc lá tội nghiệp đang lạnh cóng và run lên thốc mình theo từng cơn gió cắt vào gia thịt, từng giọt nước, trôi theo những đường gân lá tiếc nuối rơi xuống đất, hòa vào dòng nước đang đắm mình cùng mặt đất lạnh,…

Đâu đó bên cửa sổ, một cái đầu đang cắm cúi vào xấp giấy màu nhỏ, hai bàn tay miết nhẹ vào mảnh giấy nhỏ, cái lọ thủy tinh bên cạnh, ngổn ngang những con hạc giấy,…

Một niềm tin nhỏ nhoi được nhen lên trong lòng chợt thắt lại vì câu nói vang lên trong đầu: “Ta là kẻ thất bại!” Phải rồi, ta là kẻ thất bại, thất bại cay đắng và tủi hổ, thất bại lớn đầu đời, đau đớn và… Biết bao nhiêu lời hứa, hẹn, bao nhiêu lời động viên khuyên nhủ, bao nhiêu lời thứ tha….đâu cả rồi??? Tất cả chỉ còn lại những ánh mắt hờn trách, thất vọng, oán thán, xem thường… Ôi cuộc đời là đây ư? Tình người là đây ư? Lòng tin là đây ư???

Lòng ta chợt thấy ấm ức, ấm ức hệt như những giọt mưa kia ấm ức đập vào chiếc lá… Nhưng biết trách ai bây giờ??? Trách căn bệnh quái ác đã cướp đi của ta sức sống mạnh mẽ và tinh thần minh mẫn cần thiết ư? Trách số phận trớ trêu quá đã khiến ta gục ngã trong lúc ta đang cố gắng hết mình ư? Trách…những con người thân yêu xung quanh ta đã ko nâng ta dậy ư??? Ko tất cả đầu ko có lỗi, chúng, họ đều ko có lỗi gì cả…tất cả đều vô tội, tất cả đều ko có trách nhiệm gì trong cái thất bại của ta… Lỗi lầm là của ai chứ??? Là của chính mình chứ còn ai nữa!!!...


Ta muốn làm lại, ta sẽ làm lại từ đây, ta sẽ đứng lên từ chỗ ta vấp ngã, bằng chính sức lực của mình, bằng tất cả sự cố gắng chống chọi vs những cơn đau điên cuồng ấy… Đau ư? Tầm thường! Ko thấy gì ư? Ta vẫn còn hai bàn tay! Ta ko mất tất cả, ta phải cố gắng cho đến khi nào ta còn có thể, cho đến khi nào “Thần Chết” đến và mang ta đi, ta cũng chẳng còn muốn chống chọi nữa, đau…!
 
Nhưng ta vẫn muốn cố gắng! “Sang năm anh vs em cùng thi xem ai đậu nha!” Câu nói ấy do chính ta nói ra vs nhok, mang theo một lời hứa sẽ cố gắng, và ánh mắt của nhok, vẫn tin vào ta, một con người còn ko biết có sống nổi đến ngày mai… Nhưng niềm tin nhỏ nhoi thì vẫn đủ sức vực dậy một hình hài… Ta sẽ cố gắng, một năm nữa, một năm nữa ta sẽ quyết tâm trở thành sinh viên trường Đại học Y Dược, bằng bất kỳ giá nào cũng phải, thành công, chaizô!

Ta biết tất cả cũng đang cố gắng, nó đang cố gắng sang năm thi Dược đó, nhok cũng cố gắng để thực hiện lời hứa vs mẹ, còn ta, tại sao ta lại ko cố gắng dc cơ chứ? Cho dù có đau đơn, có mệt mỏi, cố gắng chống chọi như thế nào ta cũng phải làm cho bằng dc, ngay từ bây h….

Con khỉ đẹp hơn hay con heo đẹp hơn, anh nói thật đi?” Uh, chắc chắn là con heo dễ thương hơn rùi, chẳng phải đang có một con heo rất xinh đang cười vs anh hay sao! Nhok đưa cho mình một con khỉ, nhok giữ một con heo, hì, very lovely! Thanks a lot!
Chaizô! Cười lên nào, ngày mai trời sẽ tạnh mưa thôi, nắng ấm sẽ làm dịu cơn đau, làm vơi đi nỗi buồn… Dr.Cupid, love my amour, S.H.M.I.L.Y!!!

0 comments:

Đăng nhận xét