2010/04/22
The valley green was so serene
In the middle ran a stream so blue
A maiden fair, in despair, once had met her true love there and she told him
She would say
"Promise me , when you see, a white rose you'll think of me
I love you so
Never let go
I will be your ghost of a rose"
Her eyes believed in mysteries
She would lay amongst the leaves of amber
Her spirit wild, heart of a child, yet gentle still and quiet and mild and he loved her
When she would say
"Promise me , when you see, a white rose you'll think of me
I love you so
Never let go
I will be your ghost of a rose"
When all was done, she turned to run
Dancing to the setting sun as he watched her
And ever more he thought he saw
A glimpse of her upon the moors forever
He'd hear her say
"Promise me , when you see, a white rose you'll think of me
I love you so
Never let go
I will be your ghost of a rose"
vậy là xong rùi, phù, mệt wá! Kết wả không như mong đơi và thật đáng thất vọng! Cũng chỉ vì cái tính hấp tấp nóng nảy của mình, hix!
Tối hwa lại ở nhà một mình, đói, lạnh, mệt, pùn, chán...Lạnh wá, nhắn tin cho nó, chờ...5', 10' trôi wa, có lẽ nó khóa máy or tắt chuông? Mình trông đợi cái gì vậy nè/ có lẽ nó chẳng thèm wan tâm đâu. Đói wá, đi kiếm cái gì ăn thui, oái, chóng mặt WA!!!! oạch, tối sầm, không biết gì nữa!...
Ở đâu đây? Sao thấy nhoi nhói trên đầu vậy nè? Ax, hóa ra đang nằm giữa nhà, à nhớ rùi, trời đât, 3 tiếng đồng hồ rùi sao? Mệt wá, thui vào giường nằm, hix, pa mẹ lại không có ở nhà, xui wá1 Ôi trời, một đống tn của nó, gì đây? lại trách móc, hóa ra...bà ngoại nó...Nhưng mà mình vẫn bực, mình ...không biết nói sao nữa???
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)








0 comments:
Đăng nhận xét